NGỦ ĐI EM
Posted by CU MÔ trên 05.04.2010
Trên vồng ngực anh sạm màu nắng bể
Ngủ ngoan em bé
Anh ru em tiếng ru à ơi
Anh ru em bằng tiếng ru ngàn đời
Thuở Adam và Eva trái lời Thượng đế
Anh trao em ngọt ngon trái cấm
Vẹn nguyên vừa hái trên cành
Hãy ngủ đi em trong giấc ngủ xanh
Mơn man tóc xoã
Bàn tay anh ru em về một miền khác lạ
Khác bàn tay mẹ
Khác bàn tay cha
Khác bàn tay ông bà
Anh đã đưa em vào giấc mơ trần thế
Chỉ có ở thiên đường
Ngủ ngoan em nhé
Ngoài vườn chồi non cựa mình khe khẽ
Khao khát giọt sương đêm
Như Mai said
Ui chầu chầu, bữa ni nhà văn, nhà báo chuyển mình làm nhà thơ thực thụ nhá. Mà có cả Adam, Eva và trái cấm nên nghe có vẻ sếch si và teen ghê đó, hehe
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
Thỉnh thoảng cũng phải lẻn vô vườn cấm (thơ ca) một chút chớ. Tập toẹ làm thơ mà he he
Dạ Thảo said
Tập tọe gì mô? Hay thấy mồ! Lãng mạn phết!
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
Ua, lại được khen nữa rồi nè. Đêm ni lại làm tui mất ngủ vì vui sướng quá cho coi. Cảm ơn DT nha, rứa thì tui phải cố gắng hơn nữa để được khen!
ha linh said
Ui chà tình cảm dạt dào hè!
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
Được khen nữa rồi! He…
Dạ Thảo said
Ua chời! Lúc anh qua nhà em, em đang ngồi trước sân nhà anh đây nè!
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
Chời ơi! Tui vừa bên đó về, lại gặp DT ở “nhà” tui luôn. Mời vô mời vô, sắp nhỏ đâu rót nước mời cô DT đi con! Chà, DT khoẻ chứ, chương trình cuối tuần định làm chi? Đi chơi hả? Đi đâu Bà Nà hay Quảng Trị hay bay sang Trung Quốc thăm hỏi bà con bên đó đang bị nạn? Rứa à, rứa thì hay rồi, đi chơi về có chuyện chi vui kể tui nghe với nha!
Dạ Thảo said
Ui chời! Có, đi thăm gia đình Mọt sách! Để em nghía coi phong tục, tập quán chúng ra sao rồi về kể mọi người nghe!
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
Rứa a rứa a! Ừa, rồi kể tui nghe chuyện chi hay hay với nha
Dạ Thảo said
Thấy dạo này chư vị bờ lốc bờ leo xôm tụ quá, em thì chỉ được quyền chạy qua chạy lại ngó, rồi… chạy về, tức mà đêm ngủ mắt cứ trừng trừng nhìn lên trần nhà!
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
Răng lại tức, vui chớ vui chớ, không bờ lốc bờ leo thì buồn thấy mồ. Cuộc đời đã nhiều chuyện buồn rồi, nên cố gắng mà vui được centimet mô thì cứ vui thôi DT à.
Dạ Thảo said
“không bờ lốc bờ leo thì buồn thấy mồ. Cuộc đời đã nhiều chuyện buồn rồi, nên cố gắng mà vui được centimet mô thì cứ vui”, biết là vậy rồi! Nhưng mà cái giờ anh bờ lốc bờ leo thì em phải đi quét rác, thì sao mà vui được. Nếu em ở nhà bờ lốc bờ leo thì em vui đó, nhưng sớm mơi lũ con, í nhầm, lũ heo nheo nhóc chúng lăn ra chết đói thì mần răng?
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
Ua, rứa DT tưởng tui suốt ngày chỉ bờ lốc bờ leo thôi à? Tui cũng phải đi làm để kiếm sống chớ, DT quét rác với nuôi heo, thi tui nuôi heo với quét rác thôi. DT không nghe người ta hay nói “xay lúa thì khỏi bồng em” à? Sống trong XH mỗi người một việc chứ có ai được ngồi chơi mô. Rứa thì DT chưa hiểu hết nỗi cực nhọc của tui rồi, mướt mồ hôi sôi nước mắt chớ tưởng. Nói túm lại là cuộc sống chừ thì người lao động thực sự đều vất vả như nhau thôi DT à, chỉ trừ những kẻ tham nhũng, buôn lậu, trộm cướp thì may ra giàu có, thậm chí an nhàn. Nếu DT tin vào nhân quả thì hãy nghĩ rằng cuộc đời này đều có giá cả, trời không cho ai hết mà cũng không lấy hết của ai. Nếu ngẫm nghĩ tận cùng sẽ thấy một điều là trong hoạ luôn có phúc. Tui đoan chắc một điều rằng ở DT sẽ có những điều tốt lành mà người khác dẫu mơ cũng không có được. Điều quan trọng là mình phải tự tin, phải có nghị lực trong cuộc sống. Tui nói rứa không phải giáo huấn cho DT mô, mà tui thường xuyên tự nhủ mình như rứa để vượt qua biết bao chông gai thử thách của cuộc đời. DT đừng nghĩ cuộc đời tui được trải hoa hồng mô nha. Đây gai góc, nhưng mà tui vẫn quyết đạp qua để xông tới. Tui chỉ chịu nằm xuống khi không thể đứng dậy được nữa mà thôi. Tuy vậy, cũng cần có niềm vui dù nho nhỏ như chuyện bờ lốc bờ leo ni để tiếp thêm “nhiên liệu” mà bước tiếp trong bể khổ này.
Dạ Thảo said
Nghe anh Đức nói, tự nhiên em cũng bớt tủi thân. Uh, mà em còn phải tự hào nữa chứ! Biết đâu tiếng chổi đêm của em sẽ là cảm hứng cho một áng văn bay bổng nào đó, đưa đẩy đến việc anh đạt giải Nobel Văn học thì sao? Hihi…em đâu có nói cuộc đời nhà văn trải hoa hồng hồi nào đâu! Mỗi con người sinh ra hàm chứa một số phận. Hỉ – nộ – ái – ố gì cũng là nhân duyên. Vấn đề phải biết tự điều tiết, tự cân bằng để mà vui sống thôi. “Tui đoan chắc một điều rằng ở DT sẽ có những điều tốt lành mà người khác dẫu mơ cũng không có được”, anh nói đúng lắm! Mỗi ngày mở mắt dậy, cuộc đời đối với em là một món quà. Và em biết trong chiếc tủ cuộc sống của mình đầy ắp quà! Đó là những nụ cười hữu ý hay vô tình, đó là một cái nhìn khích lệ, một cái siết tay hay một cái ôm chầm; đó là một tin nhắn hay một lá thư của người bạn lâu rồi không gặp, hay cả khi có thể cầm một số tiền nho nhỏ giúp một học sinh vượt khó…
Em chẳng nghĩ anh giáo huấn. Mà nếu em được anh giáo huấn thì càng hay! Vì có mấy ai chân thành dạy ai lẽ đời trong cái chộn rộn bon chen thời @ này, khi mà xã hội như một trường đua. Có đua, có thằng về nhất, có thằng về sau, cũng có thằng ở lại giữa đường. Nhưng nghĩ đơn giản, dù thành công, dù thất bại, thì cũng thật may mắn khi mình được xuất hiện trong cuộc đua để không phải sống vô nghĩa, sống hoài, sống phí phải không anh?
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
“Những đêm hè,
Khi ve ve
Đã ngủ!
Tôi lắng nghe,
Trên đường
Trần Phú
Tiếng chổi tre,
Xao xác
Hàng me
Tiếng chổi tre,
Đêm hè
Quét rác.
Những đêm đông
Khi cơn giông
Vừa tắt
Tôi đứng trông
Trên đường
Lặng ngắt
Chị lao công
Như sắt
Như đồng
Chị lao công
Đêm đông
Quét rác
Sáng mai ra
Gánh hàng hoa
Xuống chợ
Hoa Ngọc Hà
Trên đường
Rực nở
Hương bay xa
Thơm mát
Đường ta
Nhớ nghe hoa
Người quét
Rác đêm qua.
Tiếng chổi tre
Chị quét
Những đêm hè
Đêm đông
Gió rét
Tiếng chổi tre
Sớm tối
Đi về
Giữ sạch lề
Đẹp lối
Em nghe.”
Đó là bài “Tiếng chổi tre” của Tố Hữu viết năm 1960 nói về lòng biết ơn của mình nói riêng và của xã hội nói chung đối với chị lao công. DT thử nghĩ mà coi, nêu không có những người làm công tác này, thì những ông bà quyền cao chức trọng, những người giàu có đi xe hơi bóng loáng làm sao mà “bơi” được trong những đống rác ngập tú ụ trên đường. Nói vậy để suy ra một điều rằng trong xã hội không có công việc nào hữu ích mà trở thành vô ích, chẳng có công việc gì sang hay hèn. Sang hay hèn thực ra phụ thuộc hoàn toàn vào nhân cách sống của người đó. Và chắc gì những người đi xe hơi ở nhà lầu mà có cuộc sống thanh thản mà như DT đã nói là “khi mà xã hội như một trường đua. Có đua, có thằng về nhất, có thằng về sau, cũng có thằng ở lại giữa đường…”. Dân gian có câu: “ăn cơm thịt bò mà lo ngay ngáy, ăn cơm mắm cáy mà ngáy o o”. Chính DT cũng thừa nhận rằng “Mỗi ngày mở mắt dậy, cuộc đời đối với em là một món quà. Và em biết trong chiếc tủ cuộc sống của mình đầy ắp quà! Đó là những nụ cười hữu ý hay vô tình, đó là một cái nhìn khích lệ, một cái siết tay hay một cái ôm chầm; đó là một tin nhắn hay một lá thư của người bạn lâu rồi không gặp, hay cả khi có thể cầm một số tiền nho nhỏ giúp một học sinh vượt khó…” đó chính là hạnh phúc, là niềm vui sống ròi còn gì nữa. Vậy thì DT ơi, hãy vui, hãy can đảm lên, và nếu một lúc nào đó DT cảm thấy bế tắc, chán nản thì hãy nghĩ rằng trên đời này còn có nhiều người bế tắc, chán nản hơn mình nhiều, tại sao họ vẫn vui sống, tại sao họ vẫn ngẩng cao đầu để vượt qua thử thách?
Dạ Thảo said
Hay quá ta! Bài đó của Tố Hữu mà giờ em mới biết đó! Em dốt thiệt! Cảm ơn nhà văn nha! Nhà văn khích lệ em nhiều rồi đó! Em hiểu rồi, em là người sống tận dưới đáy xã hội mà không biết sao được. Nói vậy chắc nhà văn cũng hiểu em rồi! Dù sao cũng cảm ơn nhà văn!
Dạ Thảo said
Mấy nay em cầm chổi nhiều quá, bị sưng và đau cánh tay, phải nghỉ việc vài hôm. Mà cái lạ là lúc bệnh lại thấy yêu đời hơn lúc mạnh, anh ạ!
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
“lúc bệnh lại thấy yêu đời hơn lúc mạnh” Đó chính là triết lý của cuộc sống. DT hãy tự tin và cố gắng. Không có nỗ lực nào của bản thân mà không được đền đáp xứng đáng đâu. Hãy tin điều đó nhé. Chúc DT chóng lành và có ngày nghỉ cuối tuần thật vui!
ha linh said
Cho Mô Rứa 10 điểm!
DT ráng lên nhá!
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
Được HL cho điểm thì 1 điểm tui cũng khoái rồi he he
ha linh said
tui càng nghe Mô Rứa nói chuyện càng tiếc ngẩn người, sao không có em gái mà gả cho Mô Rứa? người ri chừ hiếm lắm!
Nhưng mà quan điểm của Mô Rứa thế là chuẩn đó!
NGUYỄN NGỌC ĐỨC said
“tui càng nghe Mô Rứa nói chuyện càng tiếc ngẩn người, sao không có em gái mà gả cho Mô Rứa? ” Tui cũng tiếc lắm chớ, nhưng biết mần răng. Thôi đành chờ kiếp sau vậy he he
Dạ Thảo said
Có Linh và chị Mai hay qua rủ rỉ rù ri với anh Đức là tui khoái lắm. Vì hàng xóm hàng xiếc mà tui hay đi vắng, dù không ai quở cũng cảm thấy áy náy. Chúc mọi người tối chủ nhật thật vui!
ha linh said
Dạ Thảo coi ảnh mới tui chụp chưa đó?