Tình bạn
Posted by CU MÔ trên 15.02.2011
Có lần anh Trà Hâm Lại định nghĩa “không có gì quý hơn tình bằng hữu”. Cảm kích trước câu “châm ngôn” đó của anh Trà, Mô xin gửi tới mọi người câu chuyện nhỏ về tình bạn:
Sự kinh hoàng tràn ngập trong lòng một người lính thời Đệ Nhất Thế Chiến khi anh nhìn thấy người bạn tri kỷ của mình ngã xuống chiến trận.
Bị mắc kẹt trong một chiến hào và đạn pháo bay liên tục trên đầu nhưng người lính đó đã xin chỉ huy cho phép anh đi ra ngoài “vùng bình địa” giữa những chiến hào để đem người đồng đội bị trúng đạn trở vô.
Vị chỉ huy nói:
– Anh có thể đi nhưng tôi nghĩ công việc đó sẽ không đáng gì đâu. Có lẽ bạn anh đã chết và anh có thể đánh mất đi sự sống của bản thân mình.
Không màng đến lời của vị chỉ huy, người lính vẫn bỏ đi. Thật kỳ diệu, anh ta đã xoay sở để đến được bên người bạn của mình, nhấc anh ta lên vai và đem anh ấy trở về chiến hào của họ. Khi cả hai cùng té nhào xuống dưới hào, vị chỉ huy kiểm tra người lính bị trúng đạn rồi nhìn người bạn của anh một cách thông cảm.
-Tôi đã nói với anh rồi, công việc đó không đáng đâu. – Vị chỉ huy nói – Bạn anh đã chết, còn anh bị thương rất nặng.
Người lính trả lời:
– Mặc dầu vậy công việc đó vẫn rất đáng làm, thưa sếp.
– Anh nói đáng làm có nghĩa là sao? Bạn anh đã chết rồi cơ mà?
-Thưa sếp, công việc đó đáng làm là vì khi tôi đến bên anh ấy, anh ta vẫn còn sống và tôi rất mãn nguyện khi anh ấy nói với tôi rằng “Jim, tôi biết rằng chắc chắn anh sẽ đến với tôi!”
Mô
(Sưu tầm)
Phay Van said
Rất đáng, bác Mô nhỉ.
moterangrua said
Thật là cao cả nàng Phay nhỉ!
ha linh said
Ừ thật là cao cả Mô nhẻ!
moterangrua said
Linh biết không, Mô luôn ao ước tìm được một người bạn như thế để được hy sinh cho họ hoặc ngược lại mà không hề có chút tính toan, do dự
ha linh said
Tin là có đó Mô. Hãy sống vui và sống như Mô đã từng và sẽ sống, chắc chắn có những người bạn như thế, và đương nhiên dù sao cũng cần phải có những tình huống để những phẩm chất đó thể hiện Mô nờ.
Nhưng mà tui thì nói thật tui sợ súng đạn ùng oàng, nếu có chiến trận rứa thì Mô xông ra giùm tui ở trong hầm tình nguyện bảo toàn tài sản cho Mô!
Hà Bắc said
Anh đăng bài viết về cuộc phiêu lưu em chưa kịp đọc mà giờ tranh thủ chạy qua đã thấy treo bài mới. Khổ thân bà con phải vắt chân lên cổ chạy theo anh 😀
moterangrua said
HB mà vắt chân lên cổ chạy coi chừng lăn cù cù như trái bóng đó 😀
Trần Phan said
Mỗi người một cách nghĩ nhưng TP khâm phục người lính và tình bạn của họ trong câu chuyện này. Em không mặn lắm với những câu theo công thức “Không có gì xyz hơn abc”. Có nhiều thứ lắm chứ?
moterangrua said
Có vẻ như đây là lần đầu tiên Phan có một cái còm nghiêm túc. Điều đó khiến Mô xúc động. Thật đấy! Và Mô hiểu rằng câu chuyện này cũng đã khiến Phan xúc động! Đúng không?
trà hâm lại said
Kể cả anh kia không quay về thì cũng vẫn cứ phải đi,…. ngay hồi chiến tranh ( phía nam, phía bắc ) người ta cũng đã phải đi nhiều người để đem về chỉ một người,…
Ấy là chưa nói đến chữ ” tình ” !
Người lính kia đã an lòng nhắm mắt vì :” “Jim, tôi biết rằng chắc chắn anh sẽ đến với tôi!”
moterangrua said
Anh Trà nói đúng, cái chết đâu phải đã hết, vì đằng sau cái chết là sự bất tử của tình bạn, tình yêu và trách nhiệm!
Small said
Bạn bè thực sự rất quan trọng với mỗi người. Câu chuyện này rất bổ ích!
moterangrua said
Có một câu nói không biết của ai, đại loại là: Thêm một người ban còn rất thiếu. Thêm một kẻ thù lại quá thừa!
Nói vậy, nhưng thực ra trong cuộc sống để tìm được một người bạn tri kỷ tri âm, nhiều khi người ta phải đi tìm suốt cả đời người đấy Small ạ.
ha linh said
Khó nhưng tìm được còn may, chứ có người tìm mãi tìm hoài chẳng thấy thì sao? Cứ kiên định lập trường Mô ạ, người tốt như Mô chắc chắn là sẽ có nhiều cơ hội!
Phay Van said
Có người tưởng là đã tìm được nhưng đến chương cuối mới biết nhầm. Muộn mất rồi!
moterangrua said
Nàng Phay nói chính xác, điều này Mô cũng đã từng gặp phải.
moterangrua said
Thì Mô vẫn lập trường kiên định vững vàng đây chứ Linh. Nhưng mà sốt ruột quá 😀