Bữa tiệc tuyệt vời
Posted by CU MÔ trên 27.02.2011
Chu Hải Lượng – TQ
Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoài ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..
Hôm ấy, chủ nhà có Lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : “Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không ?”, ” Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi”. Ông chủ ân cần : “Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.”
Chị mang theo con trai đến…đi đường nói với nó rằng : “Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm”. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ ! Mà chị cũng không muốn cho cái đầu ngây thơ của nó phải sớm hiểu cái sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.
Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông…ai cũng lịch sự…Ngôi nhà rộng, nhưng đâu đâu cũng tráng lệ…và có người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi Lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : Đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ…đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với con : “Đây là phòng giành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu!” Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về…
Thằng bé nhìn “căn phòng giành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà nó chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn,bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát…tự mừng cho mình.
Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng : “Không biết nó đã chạy đi đằng nào…”. Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu giếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm…
Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người : “Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ?” Thằng bé hồ hởi : “Đây là phòng ông chủ nhà giành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ…”
Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp : “Con hãy đợi ta nhé”. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khách đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự…thằng bé mở cửa…ông bước vào : “Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé”. Thằng bé vui sướng lắm….Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ…
Mọi người cuôí cùng cũng biết…liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ …
Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!
Choitre said
Khà khà, nghe có vẻ ở trên thiên đường.
Mô said
Thì đúng là Thiên đường rồi còn chi!
Dạ Thảo said
Hế hế… ông chủ ấy là ông tiên, chú bé ấy là mục đồng trong chuyện NGưu lang-Chức nữ…
hic…
Căn phòng ấm áp và vui vẻ thật. Nhà vệ sinh đã biến thành living-room nguy nga, tráng lệ. Thôi để Mít tiếp khách hộ ông chủ vậy! hehe…
Như Mai said
ừ giống truyện cổ tích nhỉ, mà k, còn hơn cả cổ tích vì không thấy có nhân vật phản diện. Cốt truyện đầy nhân tính. Còn chỗ thì cho NM đi theo DT lun ^^
Mô said
NM mà theo DT thì chú bé kia chỉ có đường mà…nhịn đói 😀
Mô said
Ui thôi thôi, Mít mà tiếp khách hộ ông chủ thì gay hung, được miếng mô để Mít xơi hết à? 😀
Hà Bắc said
Nhà vệ sinh của ông chủ là thiên đường của đứa bé. Bao giờ mới hết chênh lệch giàu nghèo. Rất may ông chủ là người có trái tim nhân hậu, biết sẻ chia an ủi những phận đời.
Mong rằng trái đất này luôn có những tấm lòng rộng mở, bao dung.
Mô said
“Bao giờ mới hết chênh lệch giàu nghèo” Chẳng bao giờ hết đâu HB ạ!
ha linh said
chỉ có sự khác nhau trong ứng xử thôi, chứ đâu cũng có giàu nghèo…
levinhhuy said
Em đọc và thấy ngờ ngợ, xin thưa luôn, dù có bị anh Mô mắng thì em cũng phải thú thật rằng: hình như đây là câu chuyện mà Chu Hải Lượng chuyển ngữ từ loại sách Học Làm Người của phương Tây!
Mô said
Mô cũng không biết ông Chu có chuyển ngữ từ sách Tây hay không. Đọc thấy hay và cảm động thì post lên cùng chia sẻ với mọi người thôi mừ!
ha linh said
Ông gõ cửa phòng lịch sự…thằng bé mở cửa…ông bước vào : “Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé”. Thằng bé vui sướng lắm….Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ…
—————
Ông chủ thật tinh tế!
Mô said
Công nhận ông chủ tinh tế Linh nhẻ?
trà hâm lại said
Đọc xong thấy … hoang mang.
Bây giờ thấy cái tốt lại đâm nghi ngờ còn nhìn cái xấu thấy nó hợp … lí !
Tự nhiên thấy sợ ngay bản thân mình ! Trời ạ !
Mô said
Hu hu…Mô nghe anh Trà nói rứa, tự dưng cũng thấy sợ. Mà có điều lạ là tại sao ở nước mình lòng tốt thường lại bị nghi ngờ ấy nhẩy?
Thuận Phong said
Đọc xong mới biết tác giả nỏ phải là người Việt!
Mô said
Vì răng Thuận Phong lại biết?
Thuận Phong said
Hì hì, thì em thấy bác đề tác giả là người TQ mà 😀
Em đùa tí, chứ em thấy nó giống truyện cổ tích thiệt bác à.
Mô said
Hôm nào, Thuận Phong làm một bữa tiệc tương tự, anh Mô sẽ làm một cái entry mà rằng ông chủ Thuận Phong như rứa như rứa…Rứa là mọi người trên thế giới sẽ đổ về chiêm ngưỡng Thuận Phong 😀
Trần Đối said
Chuyện cổ tích thời nay quá hay và xúc động,nhưng đã là cổ tích thì không bao giờ xãy ra trên đời!